Hôm trước mình có nói chuyện với một cô từng học đại học Văn Khoa, cô kể lại rằng ngày xưa Sài Gòn nhiều cây me lắm, mỗi bận đi học về có thể ngắm me, nhặt me để ăn, hay là lặng ngắm đường phố với dòng người qua lại. Nhịp sống chậm hơn bây giờ rất nhiều.
Nhắc me thì mình chợt nhớ tới bài thơ “Hai hàng me ở đường Gia Long” của Nguyễn Tất Nhiên mà có dịp “đại ca” đã đăng, nên bèn hỏi cô thì cô bảo là ổng cùng quê với cô, ở Biên Hòa, Đồng Nai đó.
Có lần cô đã “giải cứu” cho ổng...
Nhưng mà sao ổng chết vô duyên quá ha… vào chùa tự tử.
Mình lại hỏi là tại sao nhiều người có tài tại sao hay tự tử cô nhỉ, như Van Gogh chẳng hạn…
Cô bảo giống như những ca sĩ, người mẫu nổi tiếng bây giờ, thời đỉnh cao danh vọng thì sống dựa vào những điều đó, nhưng chỉ được một thời gian thôi, cuộc đời vô thường, tới lúc hết rồi thì mất phương hướng, phải nhờ tới ma túy, thuốc… rồi cô đơn, lo âu tuyệt vọng, thế là tự vẩn!
Ừ, mình biết là nhiều lúc chúng ta sống và quá bám víu vào quá nhiều thứ bên ngoài, cách người khác nghĩ, mặc sao cho đẹp, ăn sao cho ngon, để rồi lo lắng và bất an. Bởi bình an chỉ đến từ bên trong mà thôi, như lời ông Phật đã dạy cách đây lâu lắm rồi:
“Peace comes from within. Do not seek it without.”
Hai hàng me ở đường Gia Long
“1.
Hôn rách mặt mà sao còn nghi ngại?
Nhớ điên đầu sao cứ sợ chia tan?
Mỗi lòng người, một lý lẽ bất an
Mỗi cuộc chết, có một hình thức, khác
Mỗi đắm đuối, có một mầm, gian ác
Mỗi đời-tình, có một thú, chia ly!
2.
Chiều, nắng âm thầm chào biệt lũ lá me
Lá me nhỏ, như nụ cười hai đứa, nhỏ
Tình cũng khó theo thời cơm áo, khó
Ta dìu nhau đi dưới bóng nợ nần!
Em bắt đầu thấy ân hận, chưa em?
Vì lỡ nói thương anh – cái thằng quanh năm túng thiếu!
Ân hận, có, thì hãy nên, rán chịu!
Hãy xem như cảnh ngộ đã an bày
Như địa cầu không thể ngược vòng quay
Như Chúa, Phật phải gay go trước giờ lên ngôi Phật, Chúa!
Tình cũng khó theo thời cơm áo, khó
Nên mới yêu, mà, cư xử rất vợ chồng!
Rất thiệt tình khi lựa quán bình dân
Khi nói thẳng: “Anh gọi cà phê đen bởi hụt tiền uống cà phê đá!”
3.
Mỗi cuộc sống, phải mua bằng nhục nhã
Mỗi mặt trời, phải trả giá một hoàng hôn
Đêm, chẳng còn cách khác tối tăm hơn
Nên mặt mũi ta đây, bùn cứ tạt!
Môi thâm tím bận nào tươi tắn, hát
Em nhớ vờ hoan hỉ vỗ tay khen
Để anh còn cao hứng, cười duyên
Còn tin tưởng nụ hôn mình, vẫn ngọt!
Khăn-tăm-tối hãy ngang đầu quấn nốt
Quấn cho nhau, quấn bạo, quấn cuồng điên
Vòng sau cùng sẽ gặp quỷ Sa tăng
Bởi hạnh phúc mơ hồ như, Thượng Đế!
4.
Đời, vốn không nương người thất thế
Thì thôi, ô nhục cũng là danh!
5.
Mình nếu chọn đời nhau làm dấu chấm
Mỗi câu văn đâu được chấm hai lần!”
(Nguyễn Tất Nhiên)